Professional Documents
Culture Documents
KTCT
KTCT
KTCT
( Đăng ký
0₫
MENU *
! " # $
Đây là kỹ thuật gồm một phần là sự ngoại suy của việc ghi
chép tự động được quảng bá bởi nhà văn người Đức gốc Do
Thái Ludwig Börne vào thế kỷ trước, một phần là kết quả của
thực nghiệm lâm sàng của chính ông với các chứng loạn
thần khác, phương pháp đột phá này đã được công bố trong
tác phẩm Freud xuất bản cùng với Breuer năm 1895 mang
tên Studien über Hysterie (Nghiên cứu về Loạn thần). Bằng
cách khuyến khích bệnh nhân thể hiện bất kỳ suy nghĩ ngẫu
nhiên nào xuất hiện trong đầu, kỹ thuật này giúp thăm dò cõi
vô thức của người bệnh. Do không tương thích với những suy
nghĩ có ý thức hoặc xung đột với những suy nghĩ vô thức
khác, điều này thường bị che giấu, lãng quên hoặc không sẵn
sàng phản tư có chủ đích. Khó khăn trong việc tự do liên
tưởng, như im lặng đột ngột, nói lắp..., gợi ý cho Freud tầm
quan trọng của các vấn đề vô thức đang đấu tranh để được
thể hiện, cũng như sức mạnh của thứ mà ông gọi là khả năng
phòng vệ của bệnh nhân trước những biểu hiện đó. Những
cản trở mà Freud gọi là sự phản kháng ấy, phải được phá vỡ
để bộc lộ những xung đột tiềm ẩn. Không giống như Charcot
và Breuer, Freud đã đưa ra kết luận dựa trên kinh nghiệm lâm
sàng của mình với chứng cuồng loạn ở phụ nữ, rằng ngọn
nguồn vấn đề cản trở vô thức lớn nhất là bản chất tình dục.
Và thậm chí nghiêm trọng hơn, ông đã liên kết căn nguyên
của các triệu chứng rối loạn thần kinh với cùng một cuộc đấu
tranh giữa cảm giác hoặc sự thôi thúc tình dục và sự tự vệ
của linh hồn chống lại nó. Do đó, ông lý luận rằng có thể đưa
xung đột đó trở thành ý thức thông qua tự do liên tưởng và
sau đó tìm hiểu tác động để làm thuyên giảm triệu chứng,
đây chính là sự hình thành thỏa hiệp không có chủ đích giữa
mong muốn và phòng vệ.
Tuy nhiên, lúc đầu, Freud không chắc chắn về tình trạng
chính xác của thành phần tình dục trong quan niệm động lực
của tâm thần. Các bệnh nhân của ông dường như nhớ lại
những trải nghiệm thực tế về những lần dụ dỗ đầu tiên, về
bản chất thường là loạn luân. Thôi thúc ban đầu của Freud là
chấp nhận những điều này đã xảy ra. Nhưng sau đó, như đã
tiết lộ trong một bức thư nổi tiếng bấy giờ gửi cho Fliess vào
ngày 2 tháng 9 năm 1897, ông kết luận rằng, thay vì là ký ức
về các sự kiện thực tế, những hồi ức gây sốc này là tàn dư
của những thôi thúc trẻ thơ và mong muốn được người lớn
dụ dỗ. Những gì được nhớ lại không phải là ký ức thực sự mà
là thứ mà sau này ông gọi là ký ức méo mó, hay hình ảnh
tưởng tượng, ẩn chứa một mong ước nguyên thủy. Nghĩa là,
thay vì nhấn mạnh vào ý tưởng băng hoại của người lớn là
nguyên nhân gây ra chứng loạn thần, Freud kết luận rằng
những tưởng tượng và khao khát của đứa trẻ mới là căn
nguyên của xung đột sau này. Không thể nghi ngờ tính chính
tâm tuyệt đối trong sự thay đổi tâm huyết của ông ở cấp độ
phát triển kế tiếp của phân tâm học. Đối với việc gán yếu tố
tình dục cho trẻ em, nhấn mạnh sức mạnh nhân quả của
những tưởng tượng, và thiết lập tầm quan trọng của những
ham muốn bị kìm nén, Freud đã đặt nền tảng cho cái mà
nhiều người gọi là cuộc hành trình sử thi vào tâm hồn của
chính mình, ngay sau khi mối quan hệ hợp tác với Breuer tan
rã.
Tác phẩm của Freud về chứng loạn thần tập trung vào tình
dục nữ giới và khả năng biểu hiện chứng thần kinh của nó.
Để hoàn toàn phổ quát, phân tâm học - một thuật ngữ do
Freud đặt ra vào năm 1896 - cũng sẽ phải kiểm tra tâm lý
nam giới trong một điều kiện có thể được gọi là bình thường.
Nó sẽ phải hơn một liệu pháp tâm lý và phát triển thành một
lý thuyết hoàn chỉnh về tinh thần. Cuối cùng, Freud chấp
nhận rủi ro to lớn của việc khái quát hóa từ trải nghiệm mà
ông biết rõ nhất: đó là của chính mình. Đáng chú ý, bản tự
phân tích của ông vừa là lần đầu tiên và cũng là lần cuối
cùng trong lịch sử của phong trào mà ông đã tạo ra; tất cả
các nhà phân tích sau này đều phải trải qua một cuộc phân
tích đào tạo với một người học trò được chính Freud phân
tích.
Sự khám phá bản thân của Freud dường như đã được kích
hoạt bởi một sự kiện đáng làm xáo trộn cuộc đời ông. Vào
tháng 10 năm 1896, Jakob Freud qua đời ngay trước sinh
nhật lần thứ 81 của mình. Những cảm xúc được bộc lộ ở cậu
con trai mà ông hiểu là đã bị kìm nén từ lâu, những cảm xúc
liên quan đến những trải nghiệm và cảm giác gia đình đầu
tiên của mình. Bắt đầu một cách nghiêm túc vào tháng 7
năm 1897, Freud đã cố gắng tiết lộ ý nghĩa của chúng bằng
một kỹ thuật đã có hàng thiên niên kỷ: giải mã những giấc
mơ. Đóng góp của Freud đối với truyền thống phân tích giấc
mơ đã mang tính đột phá, vì đã nhấn mạnh chúng là “con
đường hoàng gia dẫn đến kiến thức về vô thức”, ông đã đưa
ra một bản tường trình rất tỉ mỉ về lý do tại sao giấc mơ bắt
nguồn và cách chúng hoạt động.
Diễn giải những giấc mơ cung cấp một phương pháp để tháo
bỏ sự ngụy trang của giấc mơ. Nội dung biểu thị của giấc mơ
phải được hiểu là đang che giấu một ý nghĩa tiềm ẩn. Những
giấc mơ thách thức sự ràng buộc logic và sự mạch lạc của
câu chuyện, vì chúng đan xen những gì còn sót lại của trải
nghiệm hàng ngày với những ước muốn sâu sắc nhất, và
thường là trẻ thơ nhất. Tuy nhiên, cuối cùng chúng có thể
được giải mã bằng cách tham dự vào bốn hoạt động cơ bản
của giấc mơ và đảo ngược tác động thần bí của chúng.
Freud tin rằng ước mơ về cơ bản là một hình thức hoàn thành
ước muốn.
Đầu tiên là sự ngưng tụ, hoạt động thông qua sự hợp nhất
của một số yếu tố khác nhau. Như vậy, nó thể hiện một trong
những hoạt động quan trọng của đời sống tâm hồn mà Freud
gọi là quá trình xác định. Không có sự tương ứng trực tiếp
nào giữa nội dung bộc lộ giản đơn và bản sao tiềm ẩn đa
chiều của nó. Hoạt động thứ hai là chuyển thái, đề cập đến
việc sắp xếp các suy nghĩ trong mơ, do đó mong muốn cấp
thiết nhất thường được thể hiện một cách gián tiếp hoặc rất
ít ở mức độ hiển thị.
Chuyển thái cũng có nghĩa là sự thay thế liên quan của một
hình thức vật lý của một dấu hiệu trong giấc mơ cho một
hình thức khác, chẳng hạn từ một vị vua thành cha của ai đó.
Hoạt động thứ ba được Freud gọi là biểu trưng, theo đó ông
muốn nói đến việc chuyển đổi suy nghĩ thành hình ảnh. Do
đó, giải mã một giấc mơ có nghĩa là dịch những hình ảnh đại
diện đó qua ngôn ngữ có sẵn xảy đến giữa những bộ óc nhận
thức được điều đang diễn ra thông qua tự do liên tưởng.
Chức năng cuối cùng của giấc mơ là sửa đổi thứ cấp, cung
cấp trật tự và mức độ rõ ràng cho giấc mơ bằng cách bổ
sung nội dung cho sự mạch lạc của câu chuyện. Do đó, quá
trình giải nghĩa sẽ đảo ngược hướng của giấc mơ, từ mức độ
chủ ý kể lại giấc mơ thông qua tiền ý thức vượt ngoài kiểm
duyệt chuyển sang vô thức.
Phát triển lý thuyết xa hơn Năm 1904 Freud xuất bản Zur
Psychopathologie des Alltagslebens (Tâm lý học cuộc sống
hàng ngày), trong đó ông khám phá những lỗi tưởng chừng
như không đáng kể như lỡ lời hoặc lỡ viết ra (sau này được
gọi thông tục là Freud slips), đọc sai hoặc quên tên. Những
lỗi này Freud hiểu là có tính chất triệu chứng và do đó có thể
giải thích được. Nhưng không giống như những giấc mơ,
chúng không cần phải phản bội ước muốn trẻ thơ bị kìm nén
mà có thể nảy sinh từ những nguyên nhân như thù địch tức
thời, ghen tuông hoặc ích kỷ.
Năm 1905 Freud cũng xuất bản tác phẩm lần đầu tiên đưa
ông lên bục vinh quang với tư cách là quán quân thấu hiểu
Năm 1905 Freud mở rộng phạm vi phân tích này bằng cách
tâm trí của chủ nghĩa toàn tính luyến ái: Drei Abhandlungen
nghiên cứu Der Witz und seine Beziehung zum Unbewussten
zur Sexualtheorie (Ba đóng góp cho lý thuyết sinh lý, sau này
(Các lời nói đùa và mối quan hệ của chúng với vô thức). Khi
được dịch là Ba bài luận về lý thuyết sinh lý), được sửa đổi và
đưa ra ý tưởng về “việc đùa cợt” như một quá trình có thể so
mở rộng trong các lần xuất bản tiếp theo. Công trình này đã
sánh với công việc trong mơ, ông cũng thừa nhận chất lượng
đưa Freud trở thành người tiên phong trong nghiên cứu
hai mặt của những lời nói đùa, cùng lúc được tạo ra một
nghiêm túc về tình dục học, cùng với Richard von Krafft-
cách có ý thức và bộc lộ một cách vô thức. Những kiểu đùa
Ebing, Havelock Ellis, Albert Moll và Iwan Bloch. Tại đây, ông
cợt có vẻ vô tội như chơi chữ hoặc chế giễu thường dễ hiểu
đã trình bày chi tiết hơn những lý do trước khi nhấn mạnh
hơn là những lời nói có xu hướng, tục tĩu hoặc thù địch rõ
yếu tố tình dục trong sự phát triển của cả hành vi bình
ràng. Freud cho rằng phản ứng bùng nổ thường được tạo ra
thường và bệnh lý. Mặc dù không mang tính giản lược như
bởi sự hóm hỉnh thành công, nhờ sức mạnh của nó trong việc
mọi người vẫn nghĩ, nhưng Freud vẫn mở rộng khái niệm tình
giải phóng cực khoái các xung động vô thức, hung hăng và
dục ra ngoài cách sử dụng thông thường để bao gồm toàn
nhục dục. Nhưng trong chừng mực thì những lời nói đùa có
cảnh những thôi thúc khiêu dâm từ những năm thơ ấu đầu
chủ ý hơn là những giấc mơ hay lỡ lời, chúng dựa trên chiều
đời trở đi. Phân biệt giữa mục đích tình dục (hành động mà
hướng lý trí của tâm hồn mà Freud đã gọi là bản ngã cũng
bản năng đấu tranh) và đối tượng tình dục (con người, cơ
giống như những gì ông ấy gọi là “cái nó”.
quan hoặc thực thể vật chất gây ra sự hấp dẫn), ông đã xây
dựng một loạt các hành vi được tạo ra từ tình dục với sự đa
dạng đáng kinh ngạc. Freud kết luận: Bắt đầu từ rất sớm, chỉ
tập trung vào sự hài lòng, biểu hiện của nó mềm dẻo một
cách đáng kể và dễ phát triển dị dạng, tình dục là động lực
chính trong rất nhiều hành vi của con người.
Các giai đoạn phát triển hình thành của ham muốn tình dục
theo học thuyết của Sigmund Freud
Để hiểu được ý nghĩa của Freud về nỗi sợ hãi này, cần phải
hiểu một trong những nội dung chính của ông. Như đã nói,
cái chết của cha Freud là vết thương lòng cho phép ông đi
sâu vào tâm hồn của mình. Freud không chỉ trải qua nỗi đau
buồn như mong đợi mà còn bày tỏ sự thất vọng, phẫn uất và
thậm chí là thù địch với cha mình trong những giấc mơ mà
ông đã phân tích vào thời điểm đó. Trong quá trình từ bỏ lý
thuyết dụ dỗ, ông đã nhận ra nguồn gốc của sự tức giận là do
tâm lý của chính mình chứ không phải bất cứ điều gì do cha
ông làm một cách khách quan. Như thường lệ, dựa vào
những tác phẩm thần thoại, Freud đã giải thích ngọn nguồn
đó theo bi kịch Oedipus Rex của Sophocles. Ông phỏng
đoán, khả năng áp dụng phổ biến của cốt truyện nằm ở việc
mọi bé trai đều muốn ngủ cùng mẹ mình và loại bỏ trở ngại
cho việc thực hiện ước nguyện đó, chính là người cha. Cái mà
sau này ông gọi là phức cảm Oedipus khiến đứa trẻ gặp phải
một vấn đề nghiêm trọng, vì sự khao khát không thể thực
hiện được từ tận gốc rễ của nó đã dẫn đến một phản ứng
tưởng tượng từ phía người cha: mối đe dọa bị thiến.
Giai đoạn phallic chỉ có thể được khắc phục thành công nếu
phức cảm Oedipus kèm theo chứng lo lắng về thiến có thể
được giải quyết. Theo Freud, giải pháp này có thể xảy đến
nếu cậu bé cuối cùng cũng kìm nén ham muốn tình dục của
mình đối với người mẹ, bước vào thời kỳ được gọi là tiềm ẩn
và chấp nhận sự cấm đoán trách móc của người cha, biến nó
thành của riêng mình qua việc xây đắp tâm trí mà Freud gọi
là “cái siêu tôi” hay lương tâm.
Ngoài chứng cuồng loạn thần kinh, với việc chuyển đổi xung
đột tình cảm thành các triệu chứng cơ thể, Freud đã phát
triển các giải thích căn nguyên phức tạp cho các hành vi loạn
thần kinh điển hình khác, chẳng hạn như ám ảnh cưỡng chế,
hoang tưởng và ái kỷ. Ông gọi chúng là chứng loạn thần kinh
tâm lý, vì chúng bắt nguồn từ những xung đột thời thơ ấu, trái
ngược với những chứng thần kinh hiện hành như bệnh tưởng,
suy nhược thần kinh và chứng loạn thần kinh lo âu, là do các
vấn đề ở hiện tại.
Việc Freud xây dựng kỹ thuật trị liệu của mình trong những
năm này tập trung vào ý nghĩa của một yếu tố cụ thể trong
mối quan hệ giữa bệnh nhân và nhà phân tích, một yếu tố mà
sức mạnh của nó đã được ông nhận ra lần đầu tiên khi suy
ngẫm công việc của Breuer với Anna O. Mặc dù sau này
người ta cũng nghi ngờ tính xác thực của nó, lời kể của Freud
như sau. Mối quan hệ mãnh liệt giữa Breuer và bệnh nhân
của anh đã trở nên đáng báo động khi Anna tiết lộ ham muốn
tình dục mãnh liệt của cô với anh. Breuer, người đã nhận ra
những rung động của cảm xúc có đi có lại, đã kết thúc việc
điều trị của mình vì băn khoăn về ý nghĩa đạo đức của việc
hành động theo những thôi thúc này. Freud nhận thấy trong
tương tác rắc rối này ảnh hưởng của một hiện tượng phổ biến
hơn, mà ông gọi là sự chuyển thái (hoặc trong trường hợp
mong muốn của nhà phân tích đối với bệnh nhân, sự chuyển
thái đối nghịch). Theo ông, sự chuyển thái được tạo ra bởi sự
phóng chiếu của cảm xúc, là sự tái hiện của thôi thúc thơ ấu
được truyền (đầu tư) vào một đối tượng mới. Do đó, nó là
công cụ thiết yếu trong việc chữa trị bằng phân tích, vì bằng
cách đưa ra ánh sáng những cảm xúc bị kìm nén và cho phép
chúng được kiểm tra trong môi trường lâm sàng, sự chuyển
thái có thể cho phép chúng hoạt động ở hiện tại. Sự hồi
tưởng về tình cảm đó có thể là liều thuốc giải cho sự rối loạn
thần kinh lặp đi lặp lại.
Phần lớn là để tạo điều kiện thuận lợi cho việc chuyển dịch,
Freud đã phát triển kỹ thuật nổi tiếng của mình là để bệnh
nhân nằm trên ghế dài, không nhìn nhà phân tích và tự do
mơ mộng. Hạn chế và trung lập, nhà phân tích có chức năng
như một màn hình cho sự dịch chuyển của những cảm xúc
ban đầu, cả khiêu gợi và hung hãn. Sự chuyển giao sang nhà
phân tích bản thân nó là một loại rối loạn thần kinh, để phục
vụ cho một hoạt động cuối cùng thông qua những cảm giác
mâu thuẫn mà nó thể hiện. Tuy nhiên, chỉ có một số bệnh
mới được áp dụng phương pháp điều trị này, vì nó đòi hỏi khả
năng chuyển hướng năng lượng dục tính ra bên ngoài. Freud
kết luận một cách buồn bã là các chứng loạn thần dựa trên
sự chuyển hướng của ham muốn tình dục quay lại bản ngã
của bệnh nhân và do đó không thể thuyên giảm bằng cách
chuyển dịch trong tình huống phân tích. Tuy nhiên, liệu pháp
phân tích tâm lý đã thành công như thế nào trong việc điều
trị chứng loạn thần kinh tâm lý vẫn còn là một vấn đề còn
nhiều tranh cãi.
Mặc dù các lý thuyết của Freud đã gây khó chịu cho nhiều
người ở Vienna vào thời của ông, nhưng chúng bắt đầu thu
hút một nhóm người ủng hộ trên toàn thế giới vào đầu những
năm 1900. Năm 1902, nhóm Psychological Wednesday bắt
đầu tập hợp trong phòng chờ của Freud với sự có mặt của
một số nhân vật nổi tiếng trong tương lai của các phong trào
phân tâm học. Alfred Adler và Wilhelm Stekel thường tham
gia cùng các khách mời như Sándor Ferenczi, Carl Gustav
Jung, Otto Rank, Ernest Jones, Max Eitingon và A.A. Brill.
Năm 1908 nhóm được đổi tên thành Hội Phân tâm học
Vienna và tổ chức đại hội quốc tế đầu tiên tại Salzburg. Cùng
năm đó, hội chi nhánh đầu tiên đã được mở tại Berlin. Năm
1909 Freud, cùng với Jung và Ferenczi, đã có một chuyến đi
lịch sử đến Đại học Clark ở Worcester, Massachusetts. Các
bài giảng của ông ở đó đã sớm được xuất bản với tên gọi
Über Psychoanalyse (1910; Nguồn gốc và sự phát triển của
Phân tâm học), phần đầu tiên trong số những bài giới thiệu
mà ông viết cho khán giả nói chung. Cùng với một loạt các
nghiên cứu tình huống sống động - nổi tiếng nhất được biết
đến là “Dora” (1905), “Little Hans” (1909), “The Rat Man”
(1909), “The Psychotic Dr. Schreber” (1911), và “The Wolf
Man” (1918) - đã làm cho ý tưởng của ông được công chúng
biết đến rộng rãi hơn.
Vào tháng 7 và tháng 9 năm 1909 nhà thần kinh học người
Áo Sigmund Freud và nhà tâm lý học và bác sĩ tâm thần
người Thụy Sĩ Carl Jung đã trình bày một loạt bài giảng về lý
thuyết phân tâm học tại Đại học Clark ở Worcester,
Massachusetts.
Đúng như những suy đoán về một phong trào nhấn mạnh
vào sự chuyển dịch và xung đột Oedipal, lịch sử ban đầu của
nó là một câu chuyện đầy rẫy những bất đồng, phản bội, bỏ
đạo và rút phép thông công. Sự bất hòa đáng chú ý nhất xảy
ra với Adler vào năm 1911, Stekel vào năm 1912 và Jung vào
năm 1913; sau đó là với Ferenczi, Rank và Wilhelm Reich vào
những năm 1920. Bất chấp những nỗ lực của các học trò
trung thành như Ernest Jones nhằm loại trừ trách nhiệm cho
Freud, những nghiên cứu sau đó liên quan đến mối quan hệ
của ông với các học trò cũ như Viktor Tausk đã làm cho mọi
việc trở nên khó khăn hơn đáng kể. Trên thực tế, các nhà phê
bình về huyền thoại tiểu sử của Freud đã có một khoảng thời
gian tương đối dễ dàng ghi lại sự căng thẳng giữa khát vọng
của Freud đối với tính khách quan khoa học và bối cảnh cá
nhân đặc biệt nơi các ý tưởng của ông được phát triển và
phổ biến. Ngay cả sau cái chết của Freud, sự kiên quyết ông
của các nhà lưu trữ trong việc hạn chế tiếp cận các tư liệu có
khả năng gây bối rối trong các tác phẩm của của đã củng cố
ấn tượng rằng phong trào phân tâm học giống như một nhà
thờ giáo phái hơn là một cộng đồng khoa học (ít nhất là theo
cách hiểu lý tưởng nhất sau này).
Hai cuốn sách Jenseits des Lustprinzips và Das Ich und das
Es
“Cái siêu tôi” - thành phần cuối cùng trong tam phân của
Freud - phát triển từ việc nội tại hóa các mệnh lệnh đạo đức
của xã hội thông qua việc đồng nhất với các mệnh lệnh của
cha mẹ trong quá trình giải quyết phức cảm Oedipus. Với
một phần ý thức, “cái siêu tôi” có được một số tác động
trừng phạt bằng cách vay mượn ít yếu tố hung hăng trong
“cái nó”, những yếu tố này hướng vào bên trong chống lại
“cáo tôi” và tạo ra cảm giác tội lỗi. Nhưng “cái siêu tôi” phần
lớn được hình thành thông qua việc nội tại hóa các chuẩn
mực xã hội, một sự thừa nhận ngăn cản phân tâm học hình
thành khái niệm tâm lý theo các thuật ngữ thuần túy sinh
học hoặc chủ nghĩa cá nhân.
Sự hiểu biết của Freud về quy trình chính đã trải qua một sự
thay đổi quan trọng trong tiến trình sự nghiệp của ông. Ban
đầu, ông đặt động cơ thần kinh tìm kiếm khoái cảm tình dục
đối lập với động cơ tự bảo vệ mà mục đích cuối cùng là sự
sống còn. Nhưng vào năm 1914, khi nghiên cứu hiện tượng ái
kỷ, ông coi bản năng sau chỉ là một biến thể của cái trước đó.
Không thể chấp nhận một lý thuyết động lực nhất nguyên
như vậy, Freud đã tìm kiếm một giải pháp thay thế nhị
nguyên mới. Ông đi đến khẳng định mang tính suy đoán rằng
có một động lực thoái lui bẩm sinh tồn trại trong mỗi tâm
hồn nhằm mục đích chấm dứt sự căng thẳng không thể
tránh khỏi của cuộc sống. Ông đặt tên cho nỗ lực ngơi nghỉ
này là nguyên lý Nirvana và động lực làm nền tảng cho nó là
bản năng chết Thanatos, thứ mà ông có thể thay thế cho bản
năng tự bảo toàn, trái ngược với bản năng sống, hay còn gọi
là Eros.