Đâu gió cồn thơm đất nhả mùi Đâu ruộng tre mát thở yên vui Đâu từng ô mạ xanh mơn mởn Đâu những nương khoai ngọt sắn bùi? Đâu những đường con bước vạn đời Xóm nhà tranh thấp ngủ im hơi Giữa dòng ngày tháng âm u đó Không đổi, nhưng mà trôi cứ trôi…” Đoạ n trích miêu tả bứ c tranh thiên nhiên, cuộ c số ng sinh hoạ t ở quê củ a nhà thơ, mộ t ngô i là ng nhỏ vớ i nhữ ng cồ n bã i xanh mướ t. Khung cả nh ấ y thậ t xinh đẹp, thanh má t, tự do. Vậ y mà , quê hương thâ n yêu chỉ cá ch có bứ c tườ ng nhà lao mà giờ đâ y như cá ch xa nghìn trù ng. Nhữ ng câ u hỏ i đầ y tră n trở cứ lặ p đi lặ p lạ i phả n á nh nỗ i nhớ khắ c khoả i và hoà i vọ ng đượ c trở về. Tấ t cả nhữ ng gì gầ n gũ i, thâ n quen củ a đờ i số ng đều đượ c Tố Hữ u trâ n trọ ng miêu tả trong đoạ n thơ. Nhà thơ cố gắ ng bắ t lấ y nhữ ng hình ả nh, â m thanh củ a đờ i thườ ng nhưng xiết bao gợ i cả m đố i vớ i bả n thâ n trong chố n lao tù . Giờ đâ y, nhà thơ chỉ có thể nhìn thấ y, nghe thấ y, cả m thấ y khung cả nh quê hương trong tưở ng tượ ng bằ ng trá i tim chấ t chứ a nỗ i nhớ thương.