Professional Documents
Culture Documents
s đầ hung bạo 2
s đầ hung bạo 2
MỞ BÀI
Sêkhốp từng khẳng định “Nếu tác giả không có lối đi riêng, thì người đó không bao giờ là nhà văn cả”. Mỗi một
nhà văn thực thụ luôn có cho mình một lối đi, một phong cách nghệ thuật đặc trưng cho con người, thế giới
quan, tâm hồn và cá tính của họ. Không phải người nào cầm bút viết văn cũng có thể tạo được phong cách nghệ
thuật riêng, đó phải là một cây bút sâu sắc trên nhiều phương diện, có cách cảm nhận độc đáo về thế giới và tài
năng nghệ thuật nổi bật, mang đến giá trị to lớn trong các tác phẩm họ viết ra. Nguyễn Tuân chính là minh chứng
tiêu biểu cho một nhà văn thực thụ có phong cách sáng tác đặc trưng: độc đáo, tài hoa và uyên bác. Chính lối đi
riêng ấy đã khiến những trang văn Nguyễn Tuân dù có chọn đề tài quen thuộc vẫn bật lên dấu ấn khác biệt, đặc
sắc. Tiêu biểu nhất chính là tác phẩm “Người lái đò sông Đà” với đề tài thiên nhiên, con người Tây Bắc - nơi đã trở
thành vùng đất hứa của thi ca nghệ thuật những năm 1958 - 1960. Đây chính là áng văn tuyệt đẹp, một trong
những tác phẩm hay nhất của Nguyễn Tuân, đã khắc họa thành công cuộc sống chân thật của người dân lam lũ
hòa cùng cảnh đẹp hùng vĩ trữ tình của Đà Giang. Qua đoạn trích “Còn xa lắm…có giỏi thì tiến gần vào”, nhà văn đã
dựng lên trên trang giấy vẽ đẹp hung bạo, dữ dội của con Sông Đà, gây ấn tượng mạnh mẽ trong lòng độc giả.
Qua đó… (câu hỏi phụ)
Từ trước đến nay, khi viết về các dòng sông các nhà văn nhà thơ thường ca ngợi vẻ đẹp trữ tình, hiền hòa, thơ
mộng. Cũng có một số nhà văn, nhà thơ miêu tả cảnh dữ dội, hiểm trở, trùng trùng lớp lớp của những khúc đại
giang, của những cảnh thác ghềnh dữ dội như “Bạch Đằng giang phú” của Trương Hán Siêu, “Bạch Đằng Hải khẩu”
của Nguyễn Trãi… Nhưng có lẽ chỉ đến “Người lái đò sông Đà” của Nguyễn Tuân thì sự hiểm trở, hung bạo và dữ
dội của con sông mới trở nên sống động và thật khủng khiếp. Qua những trang tùy bút, ta chứng kiến một góc
nhìn độc đáo mang tính phát hiện về vẻ đẹp hùng vĩ, dữ dội của sông Đà. Đó chính là phong cách nghệ thuật đặc
sắc của nhà văn: “cái đẹp tạo hình, có góc cạnh, nhiều khi dữ dội (Hoài Anh). Trong đoạn văn này, bậc kỳ tài về mặt
ngôn ngữ Nguyễn Tuân khi miêu tả những thác đá trên sông Đà đã làm nổi bật lên hình ảnh Đà giang không chỉ
gập ghềnh, lởm chởm mà còn đầy nguy hiểm, sống dậy gào thét làm náo động cả lên, khiến cho người đọc phải
“rùng mình, sởn gáy” (Nguyễn Đăng Mạnh).
THÁC ĐÁ SÔNG ĐÀ
Sông Đà hung bạo không chỉ ở những cảnh đá bờ dựng vách thành, những ghềnh sông, hút nước đầy nguy hiểm,
hùng vĩ và dữ dội nhất trên sông Đà chính là những thác đá. Những thác đá trên sông Đà được nhà văn miêu tả
chi tiết qua âm thanh, cảnh tượng và sự nguy hiểm đến kinh hoàng của nó. Âm thanh của tiếng thác rùng rợn,
hoang dã dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân, con sông Đà trở thành một loài thủy quái vừa hung ác, vừa nham hiểm.
Ở đoạn văn này, tác giả đã huy động rất nhiều các biện pháp tu từ như nhân hóa, liên tưởng, so sánh, sử dụng
những từ láy, động từ mạnh làm cho hình ảnh sông Đà thật ghê rợn, như một nhân vật mang tâm địa hiểm ác,
khôn khéo, ranh ma, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho con người. Chủ thể miêu tả đang trong quá trình di chuyển đến
gần cái thác đá, và âm thanh tiếng nước thác được miêu tả phù hợp về khoảng cách và cường độ. Ban đầu khi
nghe từ xa thì tiếng nước thác “như là oán trách gì, rồi lại như là van xin, rồi lại như là khiêu khích, giọng gằn mà
chế nhạo”. Khi đến gần âm thanh lại càng dữ dội hơn “nó rống như tiếng một ngàn con trâu mộng đang lồng lộn
giữa rừng vầu rừng tre nứa nổ lửa, đang phá tuông rừng lửa, rừng lửa cùng gầm thét với đàn trâu da cháy bùng
bùng”. Nguyễn Tuân đã rất “ngông” khi dùng lửa để miêu tả nước. Nước và lửa vốn xung khắc với nhau, hủy diệt
lẫn nhau nhưng ở đây nhà văn đã dùng hình ảnh và âm thanh của lửa để miêu tả nước khiến hiện ra trước mắt
người đọc là cả một rừng vầu, tre nứa đang bị đốt cháy, phát ra tiếng nổ. Nhưng âm thanh đó còn chưa là gì khi
trong khu rừng đang cháy ấy còn có hàng ngàn con trâu mộng to khỏe đang bị lửa hun nóng và đốt cháy. Lửa đã
bén vào da của đàn trâu khiến chúng rống lên đầy đau đớn và lồng lộn, muốn phá tan rừng lửa để tìm cách thoát
thân. Cách miêu tả của Nguyễn Tuân vô cùng đặc sắc khi đi từ xa đến gần, lúc đầu là tiếng “réo” còn về sau trở
thành tiếng “rống”. Đây là cách dùng từ rất chính xác và bất ngờ, khiến sông Đà từ một đối tượng vô tri vô giác
trở thành một sinh thể có tính cách và tâm lí, sống động trên trang viết như một con người. Tiếng “réo” của nước
thác mang các sắc thái âm thanh khác nhau: vừa mới “oán trách” và “van xin” như một kẻ bại trận, biết mình yếu
thế hơn đối thủ; ngay lập tức chuyển sang “khiêu khích” và “chế nhạo” ,rồi “rống” lên như một kẻ trên cơ, ra sức
giễu cợt, đe dọa đối phương. Bản hợp âm khủng khiếp và đòn tâm lý khiêu chiến trở mặt như trở bàn tay ấy cho
thấy sự nham hiểm, xảo quyệt của sông Đà khi sắp xung trận. Quả thật, sức mạnh hoang dã của tự nhiên qua tài
đối sánh, nhân hóa và trí tưởng tượng phong phú, độc lạ của Nguyễn Tuân đã mang cho người đọc một cảm giác
mạnh đến tột độ. Như vậy, chỉ riêng với âm thanh của thác đá sông Đà, Nguyễn Tuân đã gây ấn tượng trong
người đọc về sự dữ dội đến khủng khiếp của những thác đá Sông Đà.
Đoạn trích là khúc ca ca ngợi vẻ đẹp hung bạo, đầy cá tính của sông Đà, biểu tượng cho vẻ đẹp hùng vĩ, dữ dội
của thiên nhiên Tây Bắc. Con Sông Đà mang tính cách tàn bạo, hung ác, là kẻ thù số một của người dân Tây Bắc
nhưng đã tạo nên vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên núi rừng, và chính cái hung bạo dữ dội ấy ẩn chứa tiềm năng
kinh tế lớn lao trong thời kỳ xây dựng chủ nghĩa xã hội, chính là thứ vàng trắng đầy quý giá của đất nước. Đó
chính là sức mạnh của thiên nhiên mà con người cần chinh phục và cũng là niềm tự hào của tác giả về Tổ quốc
hùng vĩ, giàu đẹp. Qua đó ta có thể hình dung những vất vả gian lao mà những người lái đò phải vượt qua, từ đó
ta càng khâm phục hơn ý chí kiên cường và tài trí của họ trong việc chinh phục con sông, bắt nó phải quy phục
và cống hiến cho cuộc sống của con người. Từ đoạn trích, Nguyễn Tuân đã bộc lộ tài năng nghệ thuật tài hoa,
uyên bác, khẳng định vị thế của ngòi bút số một trong thể loại tùy bút Việt Nam, đồng thời ta cũng ấn tượng sâu
sắc với…(câu hỏi phụ)