Professional Documents
Culture Documents
cảm nhận về các đoạn thơ trong Quê Hương của Tế Hanh
cảm nhận về các đoạn thơ trong Quê Hương của Tế Hanh
cảm nhận về các đoạn thơ trong Quê Hương của Tế Hanh
ĐỀ 2: “Quê hương” là một tác phẩm rất thành công cảu Tế Hanh. Trong đó, em ấn
tượng nhất với hai câu thơ: “Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã/ Phăng mái chèo
mạnh mẽ vượt trường giang.” Trên bầu trời nhuốm màu bình minh, con thuyền hiện lên
thật rõ nét. Bằng hình ảnh độc đáo, con thuyền của dân chài được so sánh với con tuấn
mã, qua đó làm bật lên sự mạnh mẽ, thể hiện niềm vui tười, ước mong về một cá to của
dân chài. Bên cạnh đó, những động từ “hăng”, “phăng”, “vượt” mang lại phấn chấn,
hăng hái cho câu thơ, góp phần tô thêm vẻ hùng dũng, uy phong cho con thuyền. Vậy
đấy, hai câu thơ trên là bức tranh lao động đầy hứng khởi, dạt dào sức sống. Trong bức
tranh đó có sự kết hợp hài hòa giữa vẻ đẹp thiên nhiên và con người lao động. Thiên
nhiên thì trong trẻo, dịu dàng, dân chài thì nhiệt tình, hăng say. Quả không sai khi nói
hai câu thơ trên không chỉ tái hiện lại xuất sắc cảnh con thuyền ra khơi lúc bình minh mà
còn làm tăng thêm tình nghệ thuật cho bài thơ.
ĐỀ 3: “Quê hương” là tác phẩm rất thành công của Tế Hanh. Trong đó, em ấn tượng
nhất với hai câu thơ: “Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm/ Nghe chất muối thấm dần
trong thớ vỏ.” Hai câu thở trên miêu tả chiếc thuyền nằm yên trên bến sau khi vật lộn
với sóng gió trở về. Bằng việc dùng biện pháp nghệ thuật nhân hóa “im”, “bến mỏi”,
“trở về”, “nằm” và biện pháp ẩn dụ chuyển đổi cảm giác “nghe chất muối”, người đọc
cảm nhận được hình ảnh của một con thuyền ra khơi trở về bến như một người dân chài
đi đánh bắt trở về với quê hương. Không còn vô tri, chiếc thuyền giờ đây trĩu nặng sự
mệt mỏi như chính con người. Sau một đêm dài vất vả ở biển khơi bao la, cuối cùng, nó
cũng đã được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Con thuyền nằm đó, im lặng nhưng vẫn dạt dào
nguồn sống. Dường như, nhà thơ đang hóa thân vào hình ảnh con thuyền để bày tỏ nỗi
lòng với bạn đọc về những vất vả của nghề ra khơi. Ông đã lắng nghe cảnh vật bằng cả
tâm hồn của mình. Ở đó, nhà thơ nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, nghe thấy sự lo lắng,
mòn mỏi của người mẹ, người vợ,… khi chưa thấy thuyền về, và cả những âm thanh lắng
đọng trong từng thớ gỗ con thuyền. Có lẽ, tình yêu quê hương, yêu biển đã thấm sâu vào
da thịt, tâm hồn nhà thơ và trở thành nỗi niềm day dứt, bâng khuâng kì diệu. Chính điều
này đã tạo nên cho Tế Hanh cảm xúc rất thật, rất chân thành để từ đó viết lên những
dòng thơ dạt dào cảm xúc đến vậy.