Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 4

Hare: "Anh... Cũng muốn chế.t sao?

"

Hare: "Hoặc là... Có thể anh không muốn thế, nhưng nó giống như con người của
tôi trước kia, trước thế giới mà anh phải đối mặt lúc này..."

Hare: "C.h.ết... Là cách giải thoát duy nhất."

Kevin: "Con người mà cô vừa nói đến... Đã hiến dâng tất cả những gì mình có vì
tương lai của nhân loại."

Hare: "Phải, và có lẽ chúng ta không sai. Kevin."

Misteln Schariac: Bây giờ, tôi sẽ trả lại cái tên Hare cho World Serpent và..."

Misteln Schariac: "Nhận lấy trách nhiệm gi.ế.t anh."

Kevin: "Cô nghĩ cô có thể làm được sao?"

Misteln Schariac: "Tất nhiên là không. Tuy nhiên thứ tôi nói là [Nhân trách
nhiệm]"

Misteln Schariac: "Quyền lực mà anh đang nắm giữ... Tương đương với sự giày vò
mà anh phải chịu đựng."

Misteln Schariac: "Ai đó đang muốn g.i.ế.t tôi, hi vọng rất mỏng mảnh nhưng nếu
tôi cứ làm, biết đâu chuyện tôi sẽ thành công.

Misteln Schariac: "Tôi hi vọng anh có thể hiểu và cảm thấy tốt hơn"

Kevin: "Không cần."

Kevin:" Đương nhiên, cô nói không sai. Thay vì tiêu diệt Băng Hoại, tôi chỉ đang
cố nhét nó vào trong một chiếc lồng."

Kevin: "Nhưng tôi cũng sẽ đồng hoá giới hạn của nó với tuổi thọ của hành tình
này."

Misteln Schariac: "Ngay cả khi điều đó đồng nghĩ với việc... anh sẽ phải sống đơn
độc mãi mãi ở thế giới trống rỗng này?"

Misteln Schariac: "Kể cả với sức mạnh của Chung Yên, anh cũng không thể tìm lại
lí do để sống giống như đồng đội của anh trong quá khứ."

Kevin: "Chúng ta không còn cách nào khác. Ý nghĩa của những điều cô vừa nói,
tôi cũng không cần."

Misteln Schariac: "Phải, kể cả không có những thứ đó, anh cũng đã đến được ngày
hôm nay."

Misteln Schariac: "Chúng ta đi, 17."

Tình hình lúc này khiến 17 chẳng thế hiểu được điều gì. Misteln vừa bảo muốn
g.i.ế.t Kevin, nhưng giờ lại muốn rời đi. Cô được sinh ra từ những dòng lệnh, cô
không thể hiểu được thứ gọi là "thất hứa' của con người.

Misteln Schariac: "Phải, ta cũng không tin chuyện có thể thành ra như thế này."

Misteln Schariac: "Ngươi và ta dù chưa phải là con người , nhưng chúng ta tự do


để trở thành con người."

Misteln Schariac: "Chúng ta có thể tự do sống, cũng như tự do để c.h.ế.t.'

Misteln Schariac "Chống lại số phận của chính mình, đó vốn là một đặc quyền của
con người. Và bây giờ anh ta..."

Misteln Schariac "Biết được vận mệnh của mình, nhưng vẫn đâm đầu vào nó."

17 lại bối rối.

Misteln Schariac: "Thôi được rồi ,không cần phải đi tìm định nghĩa cho anh ta."
Misteln Schariac: "Nếu phải đặt tên cho sự tồn tại này, tôi nghĩ..."

Misteln Schariac: "Chỉ có thể dùng từ [ Anh Hùng] thôi nhỉ?"

Misteln Schariac: "Ta... Chưa bao giờ xứng đáng thách thức sự tồn tại như vậy."

Cô gái robot không trả lời. Đối với cô, sẽ rất lâu nữa cô mới có thể hiểu được
những con tim mơ hồ nhưng kiên quyết này. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đi theo
Misteln đến bên rìa chiếc ngai vàng khồng lồ.

Xuyên qua không gian của thánh tích và thực tại, một cánh cửa đã được mở ra để
kết nối hai "con người" trên hành trình sắp tới của họ. Nhưng trước đó...

Schariac: "17?"

BỐP!

Prometheus dừng lại, vung tay ra tát về phía sự tồn tại thần thánh kia một phát.

Cho dù anh ta không phải là thần thánh thật sự, một hành động như vậy vẫn có hơi
quá bạo dạn đến từ một Trí Tuệ Nhân Tạo .

17: "Ngươi ít nhất cũng phải nhỏ một giọt nước mắt khóc thương cho cô ấy."

17: "Đây coi như là ta đánh hộ cho cô ấy, với tư cách là một người bạn."

Cô biết cô sẽ không nhận được một câu trả lời nào. Gã đàn ông này kể cả có từng
thức giấc giữa đêm, chiếc gối thấm đẫm nước mắt đi chăng nữa... Nó cũng đã từ
lâu, rất lâu rồi.

Nỗi buồn của anh ta đã được thời gian tôi luyện, khó có thể dùng cách của người
thường mà diễn tả.

Cô ấy không phải là một kẻ ngốc, cô ấy đều biết hết tất cả.


Sau một hồi im lặng, 17 rút tay lại. Cô trút lại nỗi thất vọng lần cuối của mình,
quay lưng đi.

Không nói một lời, người đàn ông im lặng nhìn hai bóng người kia đi xa. Với sức
mạnh của mình, có lẽ anh ta đang "cho qua" hành động vừa rồi.

Nhưng sự thật là...

Người đàn ông ấy không phải một vị [Vua], cũng không phải là một vị [Thần], mà
là ...

Kevin.

Im lặng

Tiếng bước chân từ xa lại vọng tới. Nơi này có nhiều khách đến thăm hơn mọi khi.

Cô di chuyển chậm rãi, cẩn thận, nhưng vô tình gây ra một vài tiếng động kì lạ.

Cô dẫm lên những nhũ băng nhỏ, không biết nó từ đâu ra, nhưng có vẻ chỉ vừa rơi
xuống.

You might also like