THƯỜNG “Thường bâng khuâng cầm sợi dây cột quả bóng trên tay… Bất giác anh ngước nhìn lên quả bóng đang lơ lửng trên đầu sợi dây và khẽ buông tay. Quả bóng chợt rùng mình, chao qua chao lại rồi nhẹ nhàng nhấc mình bay lên khoảng trong xanh...” Đó là những câu văn thật đẹp của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh - cây đại thụ của văn học thiếu nhi Việt Nam. Bạn có từng tin rằng chuyện cổ tích có giữa cuộc sống đời thường không? Bạn sẽ có cơ hội được cảm nhận nó qua những trang sách của Nguyễn Nhật Ánh. Những câu văn trên trích từ tác phẩm BONG BÓNG LÊN TRỜI - một trong những tập truyện dài tiêu biểu của ông. Truyện bắt đầu bằng một tình huống thật cảm động: Đó là vào một buổi sáng, thành phố bắt đầu nhộn nhịp, ông Phong - một người thợ hồ trượng nghĩa bị bắn khi cố gắng chiến đấu với một tên cướp để dành lại chiếc xe cho cô gái. Cái chết của ông là một hành động đẹp của con người dũng cảm nhưng đã mở đầu cho cuộc sống vốn chẳng mấy dư dả gì nay lại thêm khó khăn của gia đình ông. Từ ngày ông mất, vợ ông - bà Tuệ làm giáo viên tại một trường cấp ba với đồng lương ít ỏi phải gánh nặng, nuôi hai con là Thường và Nhi. Cuộc sống trước đây tuy đạm bạc, có lúc khó khăn nhưng nay lại túng thiếu hơn. Không kìm lòng nổi khi sức khỏe của mẹ ngày càng yếu mà công việc lại vất vả, Thường - người con trai đầu học lớp 11 đã phải nói dối mẹ đi dạy thêm để đi bán kẹo kéo với một người bạn trước đây của ba. Tại cổng trường Phương Nam - nơi Thường hành nghề, anh đã gặp Tài Khôn - một cô bé bán bong bóng với nụ cười hồn nhiên và một tuổi thơ tuy vất vả nhưng rất giàu nghị lực. Những tác phẩm truyện của Nguyễn Nhật Ánh đều rất nhẹ nhàng, trong sáng, ngôn ngữ giản dị, rất dễ đi vào lòng người. BONG BÓNG LÊN TRỜI - câu chuyện đẹp về đôi bạn nhỏ tuy cuộc sống có chút vất vả nhưng rất giàu nghị lực, mang nhiều ý nghĩa và tính nhân văn sâu sắc. Đầu tiên là tình cảm gia đình, những tình yêu thật cảm động mà các thành viên âm thầm dành cho nhau để vượt qua những khó khăn của cuộc sống. Bà Tuệ sức khỏe tuy yếu dần nhưng luôn cố gắng gồng mình dạy thêm để có tiền trang trải cho hai con, bà luôn áy náy vì không có thời gian chăm lo chu đáo cho các con. Bà tự nhủ: ta chỉ đi dạy thêm một thời gian thôi, chừng nào cuộc sống đỡ vất vả hơn ta sẽ lại ở nhà chăm sóc chúng. Mặc dù nghĩ vậy nhưng cuộc sống tất bật cả ngày khiến bà cứ quay theo vòng quay của thời gian, biết khi nào cuộc sống mới dư giả hơn từ ngày ông Phong mất. Người phụ nữ ấy oằn vai gánh vác gia đình mà không một lời than phiền, trái lại bà còn day dứt bởi chưa thể chăm sóc các con như trước đây. Cùng với tình yêu thương con cao cả mà thầm lặng của người mẹ là trái tim đã biết suy nghĩ, cảm nhận được nhưng vất vả mẹ phải trải qua và THƯỜNG nhận thấy mình cần phải làm một việc gì đó. Lúc đầu anh bắt chước cậu bé xứ Florece trong cuốn TÂM HỒN CAO THƯỢNG đọc từ nhỏ, anh lén lút chấm bài phụ mẹ nhưng có vài lần sai sót nên bị mẹ phát hiện. Rồi anh lang thang tìm việc làm tình cờ gặp được chú Kiến - người bạn của ba giới thiệu cho anh đi bán kẹo kéo. Và anh phải nói dối mẹ đi dạy thêm để đi bán kẹo kéo vào mỗi buồi chiều. Mới đầu tuy có hơi ngập ngừng mắc cỡ nhưng dần rồi quen với công việc anh đã tự tin hơn. Hơn nữa đó là cách để anh có thể đỡ đần mẹ trong lúc khó khăn này. Một cậu bé mới 17 tuổi mà đã nhận thức được như vậy thật là tuyệt vời. Nhiều bạn đọc sẽ nghĩ chi tiết này có vẻ hơi lý tưởng hóa nhưng nếu rơi vào hoàn cảnh như vạy một cậu bé lớp 11 sẽ ứng xử như thế nào? Đây cũng là một tấm gương, một bài học về sự vươn lên. Qua nhân vật Thường, Nguyễn Nhật Ánh muốn truyền tải thông điệp phải vượt qua giông bão mới đến được những ngày trời trong xanh. Nhân vật chính thứ hai cùng tạo dựng nên câu chuyện với những điều thật thú vị, song song cùng với nhân vật Thường là cô bé Tài Khôn 14 tuổi, mồ côi cha mẹ, mưu sinh bằng nghề bán bong bóng. Tài Khôn thường ngày ngụp lặn trong sóng gió của cuộc sống “nước da ngăm đen, ăn mặc xoàng xĩnh” nhưng em vẫn khao khát được làm bác sĩ để chữa bệnh cho nhiều người. Với nỗi lo của cuộc sống cơm áo gạo tiền thật quá khó khăn đối với một cô bé đang tuổi được học hành, đủ đầy yêu thương vừa chập chững bước vào đời như em. Nhưng không vì thế mà em từ bỏ đi một ước mơ cao đẹp như vậy, nó luôn cháy bỏng trong em. Ban ngày em đi bán bong bóng còn về đêm em đi học và còn là học trò giỏi nhất lớp. Cô bé áy là hiện thân mạnh mẽ cho nghị lực vượt lên số phận, hoàn cảnh, cho ước mơ và phải cố gắng để thực hiện nó, cho niềm lạc quan dù cuộc sống có khó khăn, vất vả bao nhiêu. Từ một câu chuyện rất bình thường nhưng ta vẫn cảm nhận được ở đâu đó trong cuộc sống hối hả, vẫn tồn tại những con người, những tâm hồn thật đẹp như cha cậu bé Thường xả thân bắt cướp, như người mẹ đảm đang, biết chăm lo cho gia đình của cậu, như cô bé Tài Khôn hồn nhiên tốt bụng, hay cậu học trò nghèo biết biết thương yêu, hiếu thảo với mẹ mình như Thường. Hiện thực khắc nghiệt của cuộc sống chỉ là một bức phông nền để từ đó nhân cách con người hiện lên thật trong sáng, cao cả. Dù những nhọc nhằn có đôi khi khiến họ trở nên tất bật, nhưng cốt cách cao thượng tiềm ẩn sẽ không bao giờ thay đổi, như những bông sen tỏa ngát hương thơm trong đầm lầy. Bởi vậy chúng ta nói BONG BÓNG LÊN TRỜI như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường. Đây thật sự là một câu chuyện đẹp từ lời văn đến cốt truyện, từ nhân vật đến nội dung, như dòng suối mát lành giúp ta gột rửa đi những mệt mỏi trong bộn bề của hiện thực cuộc sống đầy rẫy những bon chen, thiếu vắng tình cảm con người. Câu chuyện đã kết thúc bằng một hình ảnh thật đẹp, thật ý nghĩa - chùm bong bóng rực rỡ bay lên bầu trời trong xanh. Đó là món quà an ủi, động viên của cô bé Tài Khôn dành cho Thường khi cậu đang nằm trong phòng bệnh và nhìn qua ô cửa sổ phòng bệnh. Hình ảnh cùm bong bóng bay cao mãi mang theo những ước mơ, khát vọng của hai đứa trẻ, nó không bao giờ lụi tắt. Tuổi thơ dù có sóng gió nhưng luôn rộn rã tiếng cười trong trẻo và một niềm tin mãnh liệt vào tương lai tươi sáng của những đứa trẻ sớm bước vào đời: “Thường nghiêng đầu nhìn ra ô cửa, Những quả bóng đã bay cao và dường như sắp sửa tan vào mây trắng. Thế là chúng đã sắp đến nơi định đến… anh vừa xúc động vừa tự hỏi không biết trong cơ man những ước mơ mà con người bao đời kí thác, những quả bóng lên trời kia đang mang theo điều ước nguyện nào mà cô bạn nhỏ vừa chân thành gửi gắm cho anh?”