Professional Documents
Culture Documents
Mùa xuân (22 - 23)
Mùa xuân (22 - 23)
Câu 2: (khổ 2): Cảm xúc của nhà thơ trước mùa xuân của đất nước
- Từ cảm xúc trước màu xuân thiên nhiên, nhà thơ chuyển sang cảm xúc về mùa xuân
đất nước.
- Cảm đất nước vào xuân được thể hiện qua hai hỉnh ảnh “người cầm súng” và “người
ra đồng” với hai nhiệm vụ xây dựng và bảo vệ không thể tách rời. Chính những người
cầm súng và người ra đồng là những con ng làm nên lịch sử, làm nên m.xuân, đem mùa
xuân đến mọi nơi trên đất nước.
- Điêp từ “lộc” hiểu theo nghĩa tả thực là nhành non, chồi non. Hiểu theo nghĩa ẩn dụ
chỉ sức sống, niềm vui, hạnh phúc, thành quả tốt đẹp.
+ Hình ảnh “Mùa xuân ng cầm súng/ Lộc giắt đầy quanh lưng” liên tg đến những ng
lính ra trận mà trên vai, trên lưng là cành lá ngụy trang, là lộc biếc, chồi non. Họ như
mang theo sức sống của cả dân tộc ra trận.
+ Hình ảnh “Mùa xuân người ra đồng/ Lộc trải dài nương mạ” gợi liên tưởng tới
những người lao động, những người ươm mầm cho sự sống trên khắp cánh đồng quê
hương. Họ đang gieo những mầm xanh của hạnh phúc, ấm no.
+ Các động từ “giắt đầy”, “trải dài” gợi không khí, cảnh sắc, sức sống mùa xuân đang
dâng trào, lan tảo khắp nẻo đường đất nước.
Câu 3: (khổ 3): Hình ảnh đất nước trong tư thế vươn cao
- Từ những âm thanh xôn xao và sự hối hả của con người trước cảnh đất nước vào xuân,
nhà thơ đã suy ngẫm về sự phát triển của đất nước.
+ “Đất nước bốn ngàn năm/ Vất vả và gian lao”, nghệ thuật nhân hóa gợi lên trong
lòng người đọc sự vất vả, gian lao của đất nước trong suốt bốn ngàn năm dựng nước và
giữ nước của dân tộc. Phép nhân hóa khiến hình ảnh đất nước trở nên gần gũi, thân
quen mang dáng dấp của người mẹ, người chị tần tảo.
- Đất nước được so sánh thật đẹp “như vì sao” - ngôi sao nho nhỏ, khiêm nhường
nhưng vĩnh hằng, bất diệt. “Vì sao” ấy “cứ đi lên phía trước” với quyết tâm cao độ,
hiên ngang vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Đặt trong hoàn cảnh đất nước những năm
1980, ta mới thấy sự so sánh trên thật giàu ý nghĩa. Càng trong những gian lao, vất vả,
đất nước ta lại càng bền bỉ, kiên định, vững vàng tiến về phía trước với một sức mạnh
không gì cưỡng nổi “Cứ đi lên phía trước”.
+ Phó từ “cứ’ kết hợp với động từ “đi lên’ thể hiện quyết tâm cao độ, sự hiên ngang, bất
khuất, vượt qua mọi khó khăn của dân tộc.
+ Nhịp thơ hối hả như diễn tả khí thế hào hứng của đất nước vào xuân. Hòa cùng với
nhịp thơ ấy là cảm xúc lạc quan, tin tưởng của tác giả về sức sống, về tương lai tươi
sáng của đất nước, dân tộc.
Câu 5: (Khổ 5): Khát vọng hòa nhập của nhà thơ
- Tác giả muốn góp “Một mùa xuân nho nhỏ” vào mùa xuân lớn của đất nc, của cuộc
đời chung. “Mùa xuân nho nhỏ” là hình ảnh ẩn dụ thể thể hiện khát vọng sống cống
hiến, sống có ích một cách khiêm nhường của nhà thơ. Tình từ “lặng lẽ” được đảo lên
đầu câu, nhấn mạnh khát vọng dâng hiến khiêm nhường, âm thầm, lặng lẽ ấy. Ông
muốn được cống hiến cho đời những gì tinh túy nhất, đẹp đẽ nhất không kể thời gian
tuổi tác: Dù là tuổi hai mươi/ Dù là khi tóc bạc.
- Điệp từ “dù là” khiến âm điệu câu thơ thêm tha thiết, sâu lắng và xúc động.
- Hình ảnh hoán dụ “tuổi 20”, “khi tóc bạc” càng nhấn mạnh ước nguyện chân thành,
tha thiết của TH. Đó là lẽ sống đẹp, đáng trân trọng. Bài thơ được viết trước khi Thanh
Hải qua đời không lâu nhưng người đọc chỉ thấy khát vọng cống hiến vẫn đang âm
thầm, cháy bỏng trong trái tim nhà thơ. Đây có thể coi là những câu thơ giản dị, xúc
động nhất trong bài.