Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 2

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây

Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa

Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính
trọng. Em rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho em những ấn tượng
sâu sắc nhất chính là cô Ngọc - cô giáo chủ nhiệm của chúng em.
Cô Ngọc có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy, đầy đặn và cân đối. Đặc
biệt nhất là hôm khai giảng, cô mặc một tà áo dài màu hồng cánh sen. Cô thật đẹp, thướt tha
mang vẻ đẹp của người con gái Việt Nam làm em cứ say sưa ngắm cô mãi.Năm nay cô khoảng
ngoài 40 tuổi rồi. Hàng ngày đến lớp, cô thường mặc những chiếc áo dài màu nhạt, lúc thì màu
xanh da trời hay đọt chuối, lúc thì hồng phấn hay tím cà, cũng có lúc trắng tinh như màu muối
biển, rất hợp với dáng hình người của cô. Gương mặt trái xoan, thanh tú của cô với nụ cười dịu
hiền, tỏa nắng luôn tạo thiện cảm và niềm tin cho người đối diện ngay từ lần gặp đầu tiên. Mọi
người đều khen mắt cô rất đẹp! Đôi mắt cô nằm dưới lông mày thanh thanh, luôn long lanh . Ở
đó ánh lên điều gì tươi sáng, tốt đẹp và bình yên.Khi chúng em đạt thành tích cao trong học tập,
cô luôn nhìn chúng em với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng em mắc lỗi, đôi mắt cương nghị
của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để
chuyển tải bài học đến với chúng em. Khi giảng bài, cô cẩn thận giảng giải để cho chúng em hiểu
thật kĩ bài học đó.Cô còn giúp chúng em nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói
của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng em luôn
tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc
với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng em nhưng khi đã vào tiết học,
cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê.
Có nhiều lần các bạn quá ham chơi, chữ viết nguệch ngoạc, cẩu thả, cô bắt viết lại. Nhờ vậy mà
giờ đây chữ viết của các bạn đã trở nên đẹp hơn rất nhiều so với trước. . Có lần bài cô giảng rồi,
mà bạn Ngọc Khang chưa hiểu, làm cho cả lớp cười ồ lên vì bài dễ vậy cơ mà. Thế nhưng thay vì
sẽ la mắng rằng : “ Sao em không chú ý nghe giảng để rồi không hiểu” thì lại cô từ từ giảng lại
chậm hơn, kĩ hơn cho đến lúc bạn ấy thực sự hiểu cô mới chuyển sang làm bài tập.Cô còn nhắc
nhở cả lớp rằng : “Khi bạn không hiểu bạn hỏi cô đó là chuyện bình thường, cả lớp không được
cười bạn” nghe xong câu này tất cả đều cảm thấy ân hận vì đã cười bạn.Nhờ hiểu sâu về lí thuyết
mà các bài tập thực hành, chúng em đều làm được cả khiến cô rất vui. Nhưng cô cũng rất nghiêm
khắc mỗi khi tụi nhỏ chúng em nghịch ngợm không phải lúc, phải nơi. Các bạn trong lớp em ai
cũng muốn làm những điều hay điều tốt để cô vui. Nhưng em yêu nhất, không phải dáng người
xinh đẹp, không phải gương mặt thanh tú mà là giọng nói của cô. Giọng cô dịu dàng, trầm ấm
khi dặn dò học sinh, trong trẻo khi giảng bài cho chúng em nghe. Những bài chúng em không
muốn học hay không hiểu, đã có giọng nói truyền cảm của cô tiếp thêm động lực, lấy lại hứng
khởi để tiếp thu bài tốt nhất.
Giờ đây, dù sau này chúng em phải xa cô, xa mái trường cấp 1 thân yêu để lên học cấp 2.
Chúng em mãi mãi vẫn còn nhớ như in gương mặt, dáng đi, giọng nói, tiếng cười thân yêu của
cô giáo Ngọc ngày nào. Sau này, khi em đã khôn lớn và biết nghĩ, em càng quý, càng trân trọng
tình thương cô đã dành cho chúng em, đám học trò nhỏ chưa ngoan lắm! Cô ơi, em xin hứa sẽ cố
gắng học thật giỏi, thật chăm và ngoan hơn để không phụ lòng mong mỏi của cô đối với chúng
em.

You might also like