Professional Documents
Culture Documents
Operation-Deep-Dive-SE-5
Operation-Deep-Dive-SE-5
Operation-Deep-Dive-SE-5
Bây giờ là 12h đêm. Cả thành phố đã chìm vào yên lặng, bao trùm bởi màn đêm
tĩnh mịch. Shiro đứng một mình trên một ngọn đồi, phóng tầm mắt của mình ra
phía cánh rừng ở xa xa. Cô đang đợi một người.
“Xin lỗi vì để cô đợi lâu.”
–Hiện tại–
“Tôi đã thấy lời nhắn. Cô gặp tôi có chuyện gì?”
M4A1 vắt cây súng ra sau lưng, tiến về phía Shiro với hai tay trống không. Có vẻ
cô không muốn đụng độ bằng bất cứ giá nào.
“Cô có phải là Shiro Esteia Saigyouji, Pháp sư Vạn dặm?”
“Đúng vậy, là tôi đây.”
“Chúng ta có thể nói chuyện được chứ? Tôi sẽ bỏ vũ khí ra.”
Một lúc sau, M4A1 ngồi cạnh Shiro trên mặt cỏ. M4 cảm thấy chút bồn chồn, vì
cô chưa phải tiếp xúc với người lạ bao giờ, một phần nữa vì vốn tiếng Nhật hạn
chế của một T–Doll Hoa Kì.
“Cô có vẻ là người từ nơi khác tới.” – Shiro.
“Sao cô đoán được vậy?”
“You can speak English as well, M4. American can not speak Asian dialect.”
Shiro bất chợt nói một thứ tiếng quen thuộc với M4, khiến cô ngỡ ngàng. Dù sao
thì điều đó cũng khiến cô M4 an tâm hơn một chút. Cô rất ngại phải giao tiếp với
người lạ.
“Vậy cô cất công từ Mĩ sang đây để gặp tôi có việc gì?” – Shiro.
“Chúng tôi cần phép thuật của cô để cứu rỗi nhân loại.”
Hai người im lặng một hồi lâu. Shiro cảm thấy mình như đang bị lừa. Shiro đứng
dậy, thoạt đi.
“Xin lỗi, cô nhầm người rồi.”
“Khoan đã!” – M4A1 giữ tay Shiro lại. “Cô có biết gì về Khối Lập Phương
không?”
Shiro chợt chau mày và dừng lại.
“Khối Lập Phương… Sao cô biết về nó?”
“Như đã nói, tôi tới từ một thế giới khác. Tôi tới đây để yêu cầu sự viện trợ của cô,
Pháp sư.”
–Khu vực N2, cách xa trại tị nạn của G&K 400 dặm–
“Nhanh lên! Chúng tao còn phải về căn cứ trước khi trời tối nữa!”
Buổi chiều tối, mặt trời đang lặn dần và từ xa có thể thấp thoáng những bóng
người đang vần những thùng hàng lớn lên một chiếc xe tải nhỏ. Đây là số vũ khí
chúng vừa thu được từ bọn lính SF bị mắc bẫy hoặc bị phục kích, chúng thu chiến
lợi phẩm chất thành những thùng lớn để tích trữ hoặc bán cho những tay buôn vũ
khí. Trong số đó, kẻ nào cũng to lớn và đều chung một mục đích duy nhất: sống
sót. Trong số đó, có một cô gái với mái tóc dài màu hồng đào, vóc dáng như một
thiếu nữ mới lớn và mặc một bộ trang phục rất đặc trưng của cô.
IWI Negev, một T–Doll ngoài vòng pháp luật và không rõ ai đã chế tạo cô.
“Khởi động xe đi!”
Chiếc xe phóng đi với ánh đèn pha le lói, tiến về hướng Nam, nơi đó có một thành
phố có người sinh sống và cách rất xa tầm kiểm soát của G&K.
Negev ngồi trong thùng xe với 3 người nữa. Cô không biết ai là ai, không nhớ nổi
mặt một người nào bởi họ luôn chết sau 1,2 ngày từ khi cô gặp họ trong một
chuyến đi thu chiến lợi phẩm như thế này. Đa số do các máy bay không người lái
của phe SF săn đuổi và tiêu diệt, số khác thì đạp phải mìn hay tệ hơn, thú dữ. Sau
khi nhiễm phóng xạ, thú dữ như thể tiến hóa và kinh sợ hơn gấp bội lần ta thường
biết. Chính cô cũng đã từng gặp chúng.
“Cô là T–Doll của Griffin à?” – Một cậu thanh niên hỏi.
“Ta không phải đám Doll suốt ngày chiến đấu vô nghĩa như vậy.”
“Nhóc con cũng mạnh mẽ đấy nhỉ. Được bao nhiêu ngày rồi?” – Một người khác
hỏi.
“Các người sống được 2 tuần ở đây thì hãy gọi ta là nhóc con. Hứ.”
“Thế… bé con mất trinh chưa?” – Một tên to con với bộ mặt rất khó coi ngồi cạnh
khoác tay lên vai cô và kéo lại gần.
“Mày muốn chết hả… Thằng mập địt?”
Negev bất chợt thọc tay vào túi áo, rút ra một con dao, đứng phắt dậy và chĩa con
dao vào mặt hẳn cùng một cái quắc mắt đủ làm cho cả 2 người còn lại chết khiếp.
Tên mập giơ hai tay lên, cười hềnh hệch. Có vẻ hắn khoái chí lắm.
“Thôi nào, làm gì căng thế… Haha…”
“Hừ.”
Một lúc sau, họ đặt chân xuống thành phố Belfast, một thành phố nằm cách xa
vùng ảnh hưởng bởi bom nguyên tử và còn giữ được ít nhiều công trình vốn có
của nó. Cả thành phố tối om, nhà nào cũng đóng cửa sổ và kéo rèm kín mít và
không dám mở ra, kể cả ban ngày. Trời chỉ còn lờ mờ ánh trăng.
“Tới rồi, xuống đi chúng mày. Con kia, Sếp có chuyện muốn nhờ mày.”
Negev có vẻ không vui. Cô bước xuống xe, mở cửa vào một ngôi nhà cũ kĩ. Cô
bước xuống một căn hầm, nơi trú ngụ của kẻ mà cô phục vụ.
“Mày lại làm gì hả, Negev?”
Cô chỉ vừa bước tới cửa đã nghe thấy giọng hắn dọa nạt, nghe như tiếng sấm trong
một cái thùng sắt rỉ.
“Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi?”
Cô bước vào phòng, không dám nhìn vào mặt hắn.
“Mày là một con Doll! Mày phục tùng và làm theo ý muốn của con người!”
Tay cô run lên, cúi đầu xuống. Cô không còn nhận ra rằng mình đang sợ hãi như
thế nào.
“Mày không làm được cái tích sự gì cả!”
Negev bất chợt gục xuống sàn. Bên cạnh cô là một cái chai thủy tinh vừa phi thẳng
vào bụng cô.
“Sao mày không đơn giản là phục tùng chúng tao đi? Hả?”
Cô cảm thấy mình đang bị một ai đó túm áo và kéo lên. Một cái vả rất mạnh, cô
ngã xuống sàn và lịm đi.
“Sao mày không gào thét lên mà kêu cứu đi? Hả?”
Hắn lại túm áo cô một lần nữa, liên tục chửi rửa và phun ra những lời lẽ cay đắng,
sỉ nhục, hành hạ cô cho tới khi cô không thể cảm nhận được gì nữa. Chuyện này
diễn ra gần như hàng ngày, hàng đêm, khi hắn đã chuốc men vào cơ thể và trong
người tràn đầy sự cáu giận không thể giải tỏa. Hắn trút tất cả lên Negev như một
món đồ chơi không hơn không kém.
Sau một hồi lâu, hắn bỏ cuộc, ngồi thụp xuống nền nhà trước Negev. Trên tay hắn
có cầm một chai rượu, có lẽ là lấy từ đống hàng hóa trong chiếc xe hồi nãy.
“Ông già… Nhẹ tay thôi chứ…” – Negev nói như trách móc.
“Hà… Xin lỗi nhóc con. Ta chỉ…”
Dưới ánh đèn mờ, Negev nhìn rõ khuôn mặt của ông ta. Một người đàn ông trung
niên có nét mặt khắc khổ, tiều tụy và đầy đau khổ.
“Tôi đoán ông lại nhớ Sergei và Vanya… đúng không?” – Negev hỏi.
“Nếu ta không tin tưởng lũ Griffin mà mang hai mẹ con chạy thoát… Khốn nạn.”
Hắn đấm mạnh xuống sàn, nghiến răng ken két khi nhớ lại khoảnh khắc đó. Một
sai lầm mà hắn sẽ không bao giờ quên trong suốt phần đời còn lại.
“Griffin đã không bảo vệ được họ… phải không?” – Negev tiếp tục hỏi.
“Tất cả là do chúng… tất cả bọn chúng. SF, Griffin, một lũ khốn. Chúng giết vợ
con ta mà không hề do dự. Một lũ khốn.”
Negev chỉ nằm yên trên sàn nhà, tâm sự cùng với hắn. Cô cảm thấy cả nỗi buồn,
sự giận dữ và ân hận trong hắn như thể được chia sẻ một phần cho cô. Negev đã
hiểu điều đó từ lâu – chính nỗi buồn và sự hận thù mới làm nên con người. Họ là
một sinh vật khó hiểu, đầy nhược điểm nhưng trong cái khiếm khuyết đó, có một
thứ đặc trưng đã làm nên con người, đó chính là cảm xúc. Cô nhận ra và thấu hiểu
điều đó qua ông ta, qua những tháng ngày ở chốn hoang tàn này.
(BLIN IT IS GOOD)