Professional Documents
Culture Documents
don quyxote
don quyxote
gió trong tiểu thuyết Don Quixote – nhà quý tộc tài ba xứ Mancha của Miguel
de Cervantes.
⇨ Don Quyxote lên đường hành hiệp và vì lí tưởng nhân văn cao đẹp:
dẹp yên mọi bất công, mọi điều xấu xa mang lại tự do, bình đẳng hạnh
phúc cho mọi người
⇨ Sancho Panza chỉ vì ước mơ được cai trị một hòn đảo nếu như lập được
chiến công.
- Tuy được xây dựng nhân vật theo lối tương phản song về bản chất hai
thầy trò Don Quyxote là cặp tích cách, ngoại diện bổ trợ nhau. Hai người
được tách ra từ một để soi sáng các phẩm chất tốt xấu của nhau.
- Xuyên suốt tác phẩm, cặp nhân vật luôn trong tư thế đối thoại.
⇨ Tính lưỡng diện ở cặp nhân vật này được khai thác trên 2 mặt: người tỉnh
táo, kẻ điên rồ
II. Nhận thức và hành động trong đoạn trích Don Quixote đánh
nhau với cối xay gió trong tiểu thuyết Don Quixote – nhà quí
tộc tài ba xứ Mancha của Miguel de Cervantes.
NHẬN THỨC
Gắn những tên “khổng lồ ghê gớm” với hành động “quyết giao chiến giết hết bọn
chúng” và kết quả “giàu có” nhờ “chiến lợi phẩm”, quả thực Don Quyxote tỏ ra rất logic
trong sự điên rồ của mình, song San Cho thì không hề dễ thuyết phục. Bởi, ban nãy, cái chức
thống đốc một hòn đảo nhờ trừu tượng nên bác có thể tin được, còn gọi những cối xay gió là
khổng lồ thì thật khó tin vì chúng rất thức. Vì vậy, Sancho không chấp nhận: “Những tên
khổng lồ nào cơ?”
🡪 Câu hỏi này là một lời phủ nhận vì dẫu có mơ tưởng đến hòn đảo kia đến đâu chăng
nữa thì bác giám mã cũng không thể nào tưởng tượng được theo kiểu của ông chủ: “Những
đứa mà anh nhìn thấy kia kìa.”
Don Quyxote khẳng định: Khổng lồ ở kia kìa, song vấn đề là Sancho có nhìn thấy hay
không? Dụng ý của Donquyxote là Sancho chưa nhìn thấy nên chưa chịu thừa nhận bởi theo
chàng sự thực đã quá hiển nhiên, “cánh tay chúng dài ngoẵng, có đứa, cánh tay dài tới hai
dặm”. 🡪 Mục đích của việc đưa thêm bằng chứng “cánh tay” và khẳng định tính chất khổng
lồ “dài tới hai dặm” của Don Quyxote cốt chỉ để nhấn mạnh thêm rằng đấy chính là bọn
khổng lồ.
Đến đây, tiếng cười từ phía người đọc được đẩy cao thêm bước nữa. người đọc đồng ý
với Sancho, cùng cười sự điên rồ thái quá của Don Quyxote. Tiếng cười được xây dựng theo
lối tương phản giữa thực tế và tưởng tượng, giữa tỉnh và điên. Người đọc bị lôi cuốn vào cuộc
dối thoại nghịch lí của hai thầy trò khi mỗi bên đều cố giữ cho mình một logic nội tại riêng.
Sancho đâu dễ chấp nhận lí luận điên rồ của thầy mình: “Thưa ngài, xuất hiện ở kia chẳng
phải là các tên khổng lồ đâu mà chỉ là những cối xay gió, và cái vật trông giống cánh tay là
những cánh quạt”.
Quả thật thầy nào trò ấy, Sancho cũng kiên định trong nhận thức của mình. Điều này có
lí do vì một người nông dân như bác thì quá hiểu thế nào là cối xay gió, nên đã giải thích cặn
kẽ cho chủ “cánh tay” là “cánh quạt” và cả cơ chế vận hành “khi có gió thổi, chúng sẽ quay
tròn làm chuyển động cối đá bên trong”.
Điểm khác nhau cơ bản giữa hai thầy trò đã rõ : cối xay là những tên khổng lồ và cối
xay chỉ là cối xay.
❖ Cách nhận thức của Sancho:
- Đó là thái độ chấp nhận thực tại theo nguyên tắc tồn tại của nó. Quả là chỉ có
những chiếc cối xay gió thật sự. Cái thế giới này như thế thì sẽ vận hành như thế.
- Sancho cho thấy cuộc sống đâu có gì đáng bàn (việc ra đi phiêu lưu của bác
cũng chỉ nhằm để “thỏa mãn cái dạ dày” mà thôi).
❖ Cách nhận thức của Don Quyxote:
- Nhận thức của Don Quyxote được đặt trong cái nhìn nghịch hóa. Nguyên tắc
tồn tại của thế giới ấy có vấn đề, như cách Hamlet nhận ra Đan Mạch là chốn ngục tù
ghê tởm song mọi người sống trong thế giới ấy đâu có ý thức được như Hamlet.
- Ngay từ khi nhìn thấy cối xay gió, chàng hiệp sĩ đã xác định rằng: “Đây là một
cuộc chiến đấu chính đáng, và quét sạch cái giống xấu xa này khỏi mặt đất là phụng
sự Chúa đấy”.
Lớp nghĩa thứ hai: cối xay – khổng lồ - giống xấu xa.
Don Quyxote đánh nhau với cối xay vì đấy là hiện thân của giống xấu xa. Mục đích của
chàng hiệp sĩ vô cùng cao cả đó là: “quét sạch cái giống xấu xa này khỏi mặt đất”. Hạt nhân
hợp lí trong mục đích này thường xuyên đối thoại với hành động điên rồ của chàng hiệp sĩ.
Người đọc cười ngặt nghẽo trước lối nói, cử chỉ, hành động điên rồ của chàng, song không
thể không thừa nhận điểm sáng nhân văn trong các hành động đó.
�Vì vậy, giá trị từ hành động của Don Quyxote là giá trị cảnh tỉnh. Hành động
đó giúp cho độc giả hiểu ra được tính vấn đề trong sự bình lặng của xã hội.
Trận chiến của Don Quyxote sắp nổ ra. Đây là trận chiến quyết liệt của chàng đơn
thương độc mã. Theo lời Don Quyxote: Sancho đã rụt cổ vì sợ hãi mà thực chất là “Chẳng
thạo gì về những chuyện phiêu lưu”
�Vấn đề ở đây chính là nhìn thấy và hiểu (thạo): Sancho không nhìn thấy khổng
lồ và cũng không hiểu bản chất của chúng.
Vậy nên ông chủ can đảm, hào phóng của bác không khiến bác cùng xung trận: “Nếu
anh sợ thì hãy lánh ra xa mà cầu kinh trong lúc ta sẽ đương đầu với chúng trong một cuộc
giao tranh điên cuồng và không cân sức”.
HÀNH ĐỘNG
Phẩm chất anh hùng mà cùng với nó là hiệu quả gây cười mỗi lúc được đẩy cao hơn ở
Donquixote lộ rõ khi chàng đơn thương độc mã đối mặt với kẻ thù.
Nếu ở đoạn trên, người kể chuyện hoàn toàn sử dụng ngôn từ đối thoại để dẫn dắt truyện
(cách trần thuật này nhằm tạo hiệu quả sinh động trong khắc họa tính cách nhân vật, người kể
để nhân vật tự bộc lộ mình) thì tiếp theo đây, người kể xuất hiện, dùng lời phân tích tâm lí và
miêu tả để làm nổi bật hình ảnh người anh hùng: “Nói rồi, Don Quixote thúc con Rocinante
xông lên.” Thái độ kiên quyết của chàng hiệp sĩ được khẳng định qua các cụm từ miêu tả:
“Chằng thèm để ý”, “trong bụng vốn đinh ninh”, “chẳng những không nghe lời can”... mà
“cũng không nhận ra”...
Cervantes, rất tài tình trong nghệ thuật khắc họa nhân vật bất bình thường của mình. Thế giới
thực không có nghĩa lí gì đối với Don Quixote và cả những lời khuyên ngăn đầy tỉnh táo cũng
thế. Mặt khác, đây còn là thủ pháp tài tình để tác giả “hợp lí hóa” hành động điên rồ của Don
Quixote bởi nếu chàng để ý đến lời khuyên của Sancho hay nhận ra thì chắc hẳn chàng sẽ
bừng tỉnh khỏi cơn mê của mình.
Giống mọi hiệp sĩ tài ba trong nghi thức giao đấu, Don Quixote thét lên thách thức: “Chớ có
chạy trốn, lũ hèn mặt nhát gan kia, bởi duy nhất chỉ có một hiệp sĩ tấn công bọn mi đây.”
Tiếng thét này hoàn toàn phù hợp với logic tâm lí được miêu tả bên trên của Don Quixote. Và
cũng phù hợp với sự vận động được miêu tả tiếp đó về những chiếc cối xay gió. Dường như
thiên nhiên cũng phụ họa trong việc giúp cho Don Quixote tin vào sự đúng đắn từ suy nghĩ
của mình. Lại cũng là chuyện ngẫu nhiên xảy ra ngay sau lời thách đấu của trang hiệp sĩ:
“Vừa lúc đó nổi lên một làn con gió nhẹ và cánh quạt lớn của những chiếc cối xay gió bắt đầu
chuyển động; thấy thế, Don Quixote liền nói:
- Dù cho bọn ngươi có vung nhiều cánh tay hơn cả gã khổng lồ Brianreo, các ngươi cũng sắp
phải đền tội.”
Khổng lồ đi kèm với sức khỏe phi thường và nhiều cánh tay. Quả thật, Don Quixote hoàn
toàn không thể nào ý thức được mìnnh đang đánh nhau với mấy cái cối xay gió. Với chàng,
đấy là sự thách thức của thế lực tội ác, thù địch và nhiệm vụ của chàng là bắt chúng phải đền
tội.
Và đây là nghi thức thứ hai của cuộc quyết đấu, chàng hiệp sĩ cầu xin tình nương giúp đỡ:
“lão nhiệt thành tâm niệm cầu mong nàng Dulcinea của mình cứu giúp cho trong lúc nguy
nan này; rồi lấy khiên che kín thân, tay lăm lăm ngọn giáo, lão thúc con Rocinante phi thẳng
tới chiếc cối xay gió gần nhất ở trước mặt.”
Độ căng của hành động được đẩy đến đỉnh điểm bằng các cụm từ gắn với cuộc đấu xáp là cà:
“khiên che kín” “lăm lăm ngọn giáo” phi ngựa “thẳng tới” nhưng đối thủ lại là “chiếc cối xay
gió gần nhất”. Rõ ràng người không “đứng” về phía Don Quixote, nói cách khác là không kể
theo cách nhìn hiện thực của chàng hiệp sĩ vì nếu thế thì đoạn văn trên sẽ được viết là “phi
thẳng tới tên khổng lồ gần nhất”.
Nếu những đoạn Don Quixote đối thoại với Sancho bộc lộ sự điên rồ của chàng thì hành động
của chàng qua lời kể cũng cho thấy logic phát triển của sự điên rồ đó. Đỉnh điểm của xung
đột được giải quyết khi Don Quixote đâm mũi giáo vào cánh quạt cối xay gió và ngay lúc đó
“gió làm cánh quạt quay tít khiến ngọn giáo gẫy cánh, kéo theo cả ngựa lẫn người ngã văng
ra xa.”
Kết cục của hành động này thật bi đát. Khi Sancho tới nơi thì thấy “chủ nằm không cựa
quậy” sau cái ngã như trời giáng. Cervantes dùng phép đã đối nghịch để miêu tả Don Quixote
trước và sau trận đấu: